"Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi" - Phật Gotama

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018



Như chúng ta cũng biết, ở các chế độ
Ảnh minh họa 
phong kiến, tầng lớp cai trị bao gồm vua quan phần lớn rất sợ đến cái chết, đặc biệt là những vị "chúa tể" ngồi trên ngai vàng ngự trị bá tánh trong thiên hạ. Vì sao như vậy ? Vì nếu thật sự truy nguyên cái nỗi sợ hãi ấy do đâu mà có thì nó bắt đầu từ vô minh đồng nghĩa với sự thiếu hiểu biết, ko có sáng suốt. Do thiếu sự hiểu biết các sự vật hiện tượng như thật nên con người khởi tham, khởi ham
 muốn muốn tiếm đoạt nó làm sở hữu riêng cho mình, sợ mất đi cái của riêng mình. Một vị vua đang ngự trị trên ngai vàng điện ngọc hay một vị quan đang ngồi cái ghế cao, có chức tước hưởng cuộc sống sung sướng nhờ bổng lộc. Lòng tham, lòng ham muốn của họ ngày càng được huân tập trưởng dưỡng gia tăng theo thời gian tại vị được cho là bền bỉ cả cuộc đời. Cho nên, ở thời Ai cập cổ đại, nhiều vua chúa sau khi chết còn luyến tiếc muốn hưởng sung sướng ở thế giới bên kia là mãi mãi. Họ bắt nô tỳ, cung nữ, trâu bò, ngựa chôn sống theo trong ngôi mộ của mình hầu nghĩ tưởng đến khoái lạc hưởng thụ sau khi chết. Nhưng họ đâu biết rằng, những người chôn theo, những con vật đáng nhẽ phải hưởng được quyền sống cơ bản nhưng lại bị tước đoạt quyền sống, chết một cách tức tửi, đoạn tận cắt ngang kiếp sống. Đấy chính là những khổ đau trầm luân của chúng sanh do sự cộng nghiệp sống, sanh ra cùng thời với những vị vua chúa tham lam, lợi dưỡng, độc quyền độc đoán, có những sai lầm trong suy nghĩ như vậy.

Tiếp nối sự độc đoán dẫn đến những sai lầm trải qua nhiều thời kỳ lịch sử của nhân loại, ngày nay, ở những quốc gia có thể chế độc tài, tầng lớp cai trị tự phân cấp, lạm quyền đặc lợi rất cao so với những tầng lớp chúng sanh, bá tánh khác còn lại trong XH. Chính vì sự độc đoán chuyên quyền nên ngày càng nảy sanh lòng tham sâu nặng. Sự tham lam kéo theo những quyết định si ám, đầy sai lầm nhằm sao cho có lợi cho mình. Ở họ cũng được ví như giai cấp cai trị thời phong kiến vậy. Họ hoang tưởng rằng nhân dân sẽ biết ơn bằng cách tự ý họ ra quyết định cho hậu sự tối ưu tức sau khi chết. Cái đặc quyền sau khi chết ở họ nếu nhìn nhận theo thế gian gọi là cao hơn, sang hơn tầng lớp dân đen khác. Đó là việc lạm dụng tiền thuế nhân dân, tiền mồ hôi nước mắt nhân dân để xây cho mình chỗ an táng đầy quy mô sang trọng tốn kém ko biết bao nhiêu tiền mà xuể. 

Theo giáo lý nhà phật, mỗi chúng sanh đều bình đẳng. Chẳng có chúng sanh nào gọi là cao hơn chúng sanh nào. Xưa kia, phật Gotama đã từng thẳng thừng bác bỏ, đồng thời chỉ rõ sự sai lầm của cái gọi là tầng lớp Bà-la-môn cao hơn chúng sanh khác ở nhiều luận điểm. Chúng sanh đều bình đẳng ở quyền sống, quyền về được hạnh phúc ở thân tâm nên ngay cả quyền lợi và phúc lợi trong XH  đều phải công bằng, bình đẳng. Làm được điều đó cũng là nghĩa cử từ bi, biết bố thí, biết san sẻ lẫn nhau, ai cũng có được phần về mình  đúng theo quy định của pháp luật (chú ý : thế giới hữu vi là tương đối ) và đặc biệt là theo luật nhân quả tương tác ko có gì sai biệt. Chẳng có cái chuyện tự ý lấy tiền của chúng sanh khác, của chung rồi dành phần cho tầng lớp cai trị. Cho rằng, lợi ích của ta, đảng phái của ta có công lao lớn nên phải được hưởng, được quyền này quyền nọ..bla..bla.... tất cả đều là những ngôn từ tỏ ra tánh tham lam, thậm chí xét nặng hơn là những kẻ đi ăn cắp. ăn cướp của XH ko cho tức rơi vào một trong năm giới cấm của nhà phật  mà người Phật tử cần phải gìn giữ nếu xét theo tính chất của sự việc. Ngoài ra, người nhà phật hiểu được cái lẽ phải ko có thân kiến. Tức ko bị vướng kẹt, chấp vào cái thân ngũ uẩn xem nó như trường tồn. Thân này chỉ như là cái quán trọ trong nhân gian. Chúng ta cư trú ở đó, trong kiếp sống này rồi khi chết đi cũng phải luân hồi trôi lăn từ kiếp này sang kiếp khác mà thôi. Nếu ai đó ko chịu khó tìm cách cắt đứt sợi dây luân hồi bằng cách tu tập trải nghiệm thì mãi mãi vẫn luân hồi ko dứt. Thân uẩn có được là do các tổ hợp nhân duyên hội tụ hình thành. Đến khi chúng sanh chết đi, phần sắc thân cũng phải trả về cho đất, cho nước, cho gió, cho lửa (4 yếu tố cơ bản cấu tạo của sắc thân theo lý nhà phật). Cho nên, ai đó luyến tiếc cái thân này rồi đâm ra lo lắng, nghĩ sau khi chết phải ở đâu, chôn chỗ nào, chỗ chôn tốt hay xấu, sang trọng hay ko sang trọng, rộng lớn hay nhỏ hẹp,.... Tất cả đều là những luận điểm khởi lên lòng tham lam, làm cho tâm thức xấu đi, lo lắng, phiền não, khổ đau gia tăng chứ chẳng có lợi ích gì. Vấn đề ở đây, con người phải biết sống thế nào tức giữ cho tâm thiện lành, sáng suốt trong hành động, lời nói ngay trong thời hiện tại để tạo ra những nghiệp quả tốt về sau kể cả sau khi chết sang kiếp sống khác chứ ko phải ham muốn, chấp kiến sai lầm, dựa vào quyền hạn cai trị độc đảng, độc đoán của mình rồi tước đoạt tài sản chung đem cho riêng mình về sau.

Chú ý : search ảnh đính kèm trên để ra nội dung bài báo cần tìm hiểu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

RẤT HÂN HẠNH ĐƯỢC CÁC BẠN GHÉ THĂM